Thursday, January 22, 2009

新年快樂


恭喜發財,利是抖來,硬的不要,金牛落袋

恭喜家人在新的一年 合家安康, 身體健康, 吉星高照, 事事順利, 生意興隆, 大吉大利, 心想事成, 牛年行好運, 笑口常開 好運自然來



恭喜恭喜






Thursday, January 1, 2009

Kỷ Niệm Ngày Xuân

Thời gian như đang đếm ngược để chờ đến Tết khiến tôi cảm thấy nôn nao quá! Xa nhà nhưng tôi vẫn không thể quên được hương vị nồng ấm và rất riêng của thành phố Hồ Chí Minh, cho dù đó là ngày Tết hay ngày bình thường. Nhớ nao lòng!


Ừ, trong tâm trí tôi lúc này đang nhớ nhiều thứ quá. Mỗi sáng ngước lên bầu trời, tôi ao ước được nhìn thấy cái nắng của thành phố những ngày Tết. Sao tôi không nhớ nắng Sài Gòn cho được, khi mà trời bên này đang vào đông xám xịt và suốt ngày u ám chứ? Dẫu có nắng, trời vẫn rất lạnh, buốt cả tay chân. Giá như ai đó gửi cho tôi chút nắng, chút gió ấm áp Sài Gòn thì hay biết mấy!

Biết bao hình ảnh xưa ùa về, da diết và mãnh liệt. Nhưng điều khiến tôi nhớ nhiều vẫn là những gì liên quan đến không khí Tết. Như một bài hát đã viết "mùa xuân trên thành phố Hồ Chí Minh là mùa xuân đẹp nhất " với tôi lời hát luôn đúng vì Tết ở Sài Gòn vẫn luôn in đậm trong trí nhớ tôi. Nhất là không khí ngày Tết của người Hoa ở Chợ Lớn, Q5, Q6, Q10…



Nhớ những ngày giáp Tết, nhớ cái hối hả, tấp nập của mọi người. Cứ thèm được hòa mình vào cái không khí bận rộn ấy... Đến bao giờ mới được hòa mình vào cái Tết ngày xuân, tôi cũng chẳng biết. Chỉ biết rằng nhớ quá những tháng ngày tấp nập của Saigon những ngày giáp Tết, hối hả nhau để mua được một cặp dưa hấu thật ngon, một cành mai thật đẹp và nhiều thứ nữa, chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đủ cho ta thấy nhà mình đang có mùa xuân....
Có lẽ con vẫn còn mắc nợ Ba Me một lời hứa, một cái Tết có mặt ở Saigon. Nhớ lắm, có lẽ cái từ NHỚ không đủ để diễn tả nỗi niềm của mình. Những ngày Tết nơi quê nhà nhộn nhịp thì nơi đây tôi chôn mình trong những lo toan trong công việc và cuộc sống hằng ngày tưởng chừng có thể khiến tôi không còn nhớ gì cả nhưng nỗi nhớ nhà, cái Tết Saigon vẫn sống. Để rồi đêm về, trong giấc ngủ, thỉnh thoảng vẫn thấy mình lang thang khu Cho Lon dạo chợ hoa, ngắm người qua lại... Ôi, Tết Saigon.... Lại thêm một năm nữa xa quê....



Nhớ những phong bao lì xì được bày bán bay nhè nhẹ trong gió đỏ rực hai bên con đường Trần Hưng Đạo, Hải Thượng Lãn Ông và khu vực Chợ Lớn. Hình Thần Tài, đồng tiền to, tranh vải Mã đáo thành công, hình bé trai bé gái chúc Tết, câu chúc Tết các loại... Nhớ cảnh người viết câu đối với tư thế đủ kiểu ngồi, nằm nắn nót từng chữ một.



Nhớ những con thuyền chở đầy chậu hoa nhỏ neo đậu bên kinh Tàu Hủ thật đẹp trong một chiều cuối năm. Nhớ những ngày cùng thằng bạn thân ra bến sông bên quận 8 chờ những chiếc ghe mới xuống để tìm vài chậu hoa, chậu Mai, chậu Quất chưng trong những ngày Tết. Nhớ chợ hoa Tết lúc nào cũng đông người trên đường Châu Văn Liêm, Nguyển Duy Dương, Nguyễn Văn Cừ…mà vào những ngày cận giáp Tết thường chở mẹ đi mua chậu quất về nhà chưng

Nhớ những gian nhà lá dựng lên dã chiến trên vỉa hè chợ An Đông chất từng chồng dưa hấu. Nhớ những sạp bánh kẹo, mứt Tết tren cac đường lớn nhỏ. Nhớ tiếng trống lân của người bán dạo. Nhớ lắm, nhớ thật nhiều gương mặt buồn hiu của người bán hoa, bán trái cây trong chợ nhỏ gần nhà mà vào trưa hai chín, ba mươi Tết năm nào. Hoa vẫn còn nhiều mà chợ đã phải tan để dọn dẹp về nhà đón Tết. Thế là người ta bán tống, bán tháo làm tôi cảm thấy Tết như đã bớt vui đi một nửa rồi, dù Tết trong định nghĩa trẻ con hồi ấy là vui, là được nghỉ học, là được ăn kẹo mứt với dưa hấu đỏ tha hồ.

Chao ôi, biết bao nỗi nhớ và kỷ niệm không ngừng dâng trào trong tôi. Biết đâu có một ngày nào đó, khi đang ngồi giữa lòng Sài Gòn ăn Tết, tôi lại bồi hồi nhớ đến những cái Tết đơn sơ và thiếu thốn cùng với bạn bè đón ở bên Canada thì sao? Những cái Tết mà ai có xa quê mới hiểu hết nỗi niềm đó. Những khoảng khắc, hình ảnh hội họp bên nhau, cùng nấu ăn, cùng rửa chén, ca hát, vui chơi với bạn bè trong dịp lễ Tết luôn hiện ra trong trí óc tôi mỗi khi xuân về – kỷ niệm một thời hoc sinh, sinh vien đầy ắp buồn, vui? Ừ, phải, biết đâu được đấy bởi "khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn".

Ở nơi xa xôi này, anh luôn hướng về Saigon, về nơi có gia đình và bạn bè của mình đang sống. Đặc biệt hơn cả, nơi đó có một trái tim luôn thương yêu, chờ đợi và nghĩ về anh. Một mùa xuân mới lại về, tự dặn mình phải cố gắng vượt qua những bộn bề khó khăn của cuộc sống, để ngày mai, sẽ được về trong vòng tay yêu thương của gia đình, và của người tôi yêu!


Nhớ cái Tết Chợ Lớn da diết, thôi thì chỉ biết gởi nỗi nhớ niềm thương vào ký ức để mỗi khi nhớ về, mình vẫn còn tự hào biết rằng vẫn có một quê hương để nhớ. Saigon ơi....


Một ngày giá lạnh, đầu tháng Chạp.